cô vợ nhỏ mang thai hộ của đại thúc
Danh sách chương Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc. 1. Chương 1: Đột nhiên gặp biến cố. 2. Chương 2: Lần đầu tiếp xúc. 3. Chương 3: Sự hấp dẫn không tên. 4. Chương 4: Đăng ký.
Đọc truyện Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc của tác giả: Thảo Nê Mị. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Bất ngờ vào một ngày gia đình của An Hân Phi đột nhiên gặp phải biến cố, nên An Hân Phỉ bắt buộc phải cùng Viện trưởng bệnh viện Nhân An kết hôn sinh con. Cùng nhau trãi qua thời
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc. Chương 8: Rốt cuộc. Rốt cuộc (H) - P1. Cao Đạm nhẹ nhàng ôm An Hân Phỉ vào lồng ngực - bế kiểu công chúa đặt cô lên giường, với tay buông màn xuống. Hai người mặt đối mặt ngồi trên giường, mặt cô ửng đỏ, thẹn thùng cúi
Trong nhiều nền văn hoá cổ đại, kể cả Babylon, Ai Cập và Hy Lạp, có một vị thần mang tên "Thần mang nước" hay "Thần đổ nước". Nước đã cưu mang và duy trì sự sống, do đó quyền lực làm cho nước đổ xuống từ thiên đường nắm trong số quyền năng được người cổ
Chương 50: Đếm ngược cho tới chương kết (H) Giới thiệu truyện Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc - Tác giả: Thảo Nê Mị Truyện được đăng bên trên Truyện 88. Nghiêm cấm xào nấu đăng lại Thể loại: hôn nhân vừa lòng đồng, nam sủng phái nữ, đại thúc loli - hơn nhau 18
Lâm tẩu cảm giác âm hộ bị xé rách, đau quá, chưa bao giờ lồn nàng bị 1 con cặc to dài đến thế này xuyên vào, Lâm Xung đâu thể to dài đến dường này, cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết đưa ra sau xoa nhẹ cái mông tráng kiện của Võ Tòng lúc chàng thúc như máy vào cái lồn
Đọc truyện Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Đánh giá: 7.2/10 từ 429 lượt. Cùng đọc truyện Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc của tác giả Thảo Nê Mị tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: hôn nhân hợp đồng, nam sủng nữ, đại thúc loli - hơn nhau 18 tuổi, H. Bất ngờ vào một
vienemami1985. Từ hôm đồng ý mang thai giúp người ta, An Hân Phỉ được Lan Di cùng An Chí Quốc đối đãi như ông bà tổ tông, so với ngày xưa thì đúng là khác nhau một trời một dụ như lúc này, vì trong lòng ức chế khó chịu nên mấy hôm nay cô ăn không ngon ngủ không yên, Lan Di liền "tự giác" nấu cho cô món cô thích nhất, tôm đã bóc vỏ chưng với trứng gà. Nhưng cô chưa chạm đũa, An Tử Nguyện đã lăng xăng chạy tới, ầm ĩ đòi ăn lạnh lùng thu hết mọi việc vào trong mắt, lại còn thế này nữa, đứa nhỏ An Tử Nguyện giống mẹ nó ghê cơ, mình không có mà người khác lại có thì nhất quyết phải đòi cho bằng thường với những tình huống thế này, Lan Di sẽ chiều lòng con gái nhỏ. Nhưng giờ An Hân Phỉ là bảo bối gia đình, bảo vật quốc gia, Lan Di liền trách mắng con gái."Sao con lại không biết điều vậy, cái này là cho chị hai."An Tử Nguyện là hòn ngọc quý trên tay ông An Chí Quốc, công chúa nhỏ ra lệnh một tiếng nào có ai dám trái lời, giờ bị Lan Di mắng mỏ liền la lối khóc lóc om sòm. An Hân Phỉ bị con bé làm đau đầu, cầm bát trứng non mềm vàng ươm của mình đẩy sang "Được rồi, đưa cho con bé đi, con không muốn ăn cái gì cả. Con ra ngoài một lát."Cô lấy áo khoác trên giá treo, mở cửa ra khỏi nhà, đêm hè vẫn có chút lạnh lẽo. Cô bước đi dọc theo đường cái. Gia đình cô mới chuyển đến khu này, biệt thự hồi trước đã bị đem ra toà đấu giá. Toà chung cư của tiểu khu xuống cấp nghiêm trọng, hơn nữa lại có nhiều người ở, Lan Di oán giận lầm bầm không biết bao nhiêu lần, nhưng cô lại thấy rất tốt, rất có hơi bước về phía trước, thi thoảng dừng lại nhìn ngắm hai bên đường sáng lên hàng nghìn hàng vạn bóng đèn từ các hộ gia đình, băn khoăn không biết tổ ấm của mình ở nơi lâu cô đã mong muốn có một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc. Mỗi ngày cô sẽ nấu cơm, đợi chồng tan tầm về nhà cùng ăn, họ sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái, còn có thể nuôi thêm chú cún nhỏ, tối đến có thể nắm tay nhau đi tản bộ, vào kì nghỉ có thể cùng nhau đi du lịch đây đó... Bây giờ tất cả chỉ là mộng tưởng viển vông của cô mà biết viện trưởng của bệnh viện Nhân An – Cao Đạm, anh ta sinh ra trong gia đình truyền thống hành nghề y bố là chuyên gia khoa não hàng đầu cả nước, từng đề ra phương pháp chữa trị mới hiệu quả cho bệnh não; ông nội lại là bác sĩ chuyên chức khám bệnh cho các đặc binh cùng các bậc lãnh đạo quốc gia. Tuy vậy nhưng Cao Đạm không thích lấy gia thế làm chỗ dựa, tự mình sáng lập bệnh viện Nhân An. Nếu không vụ tai nạn kia thì anh ta vẫn có cuộc hôn nhân cực kì đáng hâm mộ vợ xinh đẹp giỏi giang, con trai đáng yêu xinh xắn. Vụ tai nạn xe nghiêm trọng kia đã phá huỷ tất một đêm mất đi hai người thân thương yêu quý nhất của mình, đối với một người mà nói, thật sự quá mức đau đớn. Mà hơn nữa, Cao Đạm lại là người còn đang ở đỉnh cao, đầy đủ mọi tuần Lan Di sắp xếp hộ An Hân Phỉ một buổi gặp mặt với Cao không mặc lễ phục đắt tiền mà bà chuẩn bị cho mà chọn bộ quần áo đơn giản jeans cùng áo thun, Lan Di cũng không ép buộc được nên đành để cô như vậy mà hẹn hò gặp cô tới nhà hàng thì Cao Đạm đã đến rồi, cô theo nhân viên phục vụ dẫn đường tới chỗ anh ngồi."Xin lỗi vì đến muộn.""Không sao tôi cũng vừa mới tới thôi." Cao Đạm cười cười nhìn cô một thân trang phục đơn giản, mời cô ngồi viên phục vụ đem thực đơn cho hai người, Cao Đạm cầm thực đơn xem đồ ăn, An Hân Phỉ dựng quyển menu lên che chắn khuôn mặt, kín đáo đánh giá người ngồi đối diện ta có khi đã tới đầu 5, nhưng bề ngoài lại như trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, mái tóc ngắn cắt gọn gàng đôi chỗ hơi quăn, trên sống mũi cao là đôi kính gọng tơ vàng. Nhìn qua nhã nhặn nghiêm nghị, quần áo không thấy vết cũ kỹ nào."Em muốn ăn gì?"Cô lắc đầu. Cao Đạm nhếch khoé môi "Vậy tôi tự chọn nhé.""Được."Anh gấp thực đơn, nói với nhân viên phục vụ "Gà luộc thái miếng nhỏ, thịt xào nấm hương mướp đắng, gan ngỗng hầm, cá rán, thêm một bát canh thanh mát * để ấm"* ý ở đây là loại đồ ăn mát tính, thanh lọc cơ thể ? kiểu canh rau luộc của mình ấy"Vâng, xin anh chị chờ một lát ạ!"
Hai người tiểu biệt thắng tân hôn, xa nhau gần một cái tuần, bất kể về mặt sinh lý hay trong lòng, đều cực kì thương mến nhớ nhưng nhau. Bữa tối ăn qua loa rồi lại kìm lòng không nổi lăn lộn đến cùng nhau, lăn qua lộn lại thẳng đến rạng sáng cả hai mới thiếp sớm, tinh thần Cao Đạm ""hớn hở"" hơn trăm lần rời khỏi giường, tối hôm qua túng dục với anh mà nói không có chút ảnh hưởng nào, trên mặt cũng không thấy dấu vết mệt mỏi. Nhìn bà xã ngủ ở một bên, mặt mày trở nên nhu hòa, không kìm lòng được ở trên má cô in xuống một nụ hôn. Rồi sau đó, xốc chăn lên, sợ làm kinh động đến bé cưng đang ngủ mơ, anh cực kì cẩn thận xuống một thân trần trụi, dáng người đẹp đẽ không bỏ sót hiện ra, dương vật dưới háng nửa mềm, anh cũng không để ý lắm, mở ngăn kéo lấy quần lót mặc vào, vào phòng tắm rửa mặt rồi thay đồ thể thao, như thường lệ ra ngoài chạy khi anh chạy về, thấy An Hân Phỉ vẫn còn ngủ, liền vọt vào tắm rửa, mặc tạp dề hóa thân thành ông chồng tốt, ""nhị thập tứ hiếu""[1] đi chuẩn bị đồ ăn sáng. So với bữa sáng kiểu Tây có trứng rán với chân giò hun khói thì anh thích bữa sáng cháo loãng màn thầu kiểu Trung hơn nhiều. Không như một bộ phận nhiều nam giới có thân phận có địa vị cho rằng ""quân tử xa nhà bếp"", Cao Đạm cảm thấy có thể nấu cơm vì người mình yêu là một chuyện thực sự hạnh phúc, như vậy phu nhân Cao có thể thường xuyên được ăn cơm tình yêu của gạo kê đã nấu chín mềm, bánh bao nhân trứng sữa cấp đông mua ở siêu thị cũng được hấp hơi đến mềm mại, ngài Cao tay chân lanh lẹ chuẩn bị xong cơm sáng, tự giác đi vào phòng ngủ đánh thức phu nhân ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay như ngó sen lộ ra bên ngoài của ai đó "Bé con, dậy ăn sáng""Ừm, mệt lắm, không ăn đâu" mắt cô cũng không mở, lẩm bẩm nói xong lại vùi đầu trong chăn không khỏi buồn cười, cô bé nhỏ trước mặt mình ngày càng thể hiện rõ ra bản chất thật của cô, anh thấy thực vui mừng cũng thực thỏa cô thật sự mệt mỏi, biết được tối hôm qua cô cực kì vất vả nên cũng không hề nhiều lời, ăn sáng rồi để phần cô ở trong nồi, trên đầu giường để lại tờ giấy, rồi cầm cặp công văn đi làm.......Mặt trời lên cao, An Hân Phỉ mới cảm thấy đã giấc, giãn cơ duỗi duỗi người, dụi mắt, liền nhìn thấy tờ giấy Cao Đạm để lại trên đầu giường.【 Cơm sáng ở trong nồi, đun nóng lại rồi hãy ăn, cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, hừ hừ, xem anh trở về có đánh mông em không nhé —— tiên sinh Cao lưu lại 】Cô cầm tờ giấy, kéo ra nụ cười mỉm dịu dàng, cất tờ giấy cẩn thận, thay quần áo ở nhà sửa sang lại giường đệm rồi đi tắm, giỏ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm còn đựng ga trải giường dính đầy dịch thể của hai người tối hôm qua, cô đỏ mặt không xem bỏ nó vào máy giặt, rửa mặt xong nghe lời đi đun lại thức cơm xong, cô phơi trải giường đã giặt xong, thu dọn phòng qua loa rồi cầm hộp kem ngồi ở phòng khách xem TV. Bỏ hai hộp kem vào bụng, cô cảm thấy bụng hơi khó chịu liền nằm trên giường, xong lại ngủ Đạm ở trong viện báo mình về nhà sớm, thấy An Hân Phỉ còn nằm trên giường ngủ, tưởng tối hôm qua mình quá kịch liệt làm cô bị thương, vội vàng sờ sờ đầu cô, không phát sốt. Lại xốc lên chăn thấy trên quần lót cô có vết máu, anh kinh hãi, cởi ra kiểm tra tới lui mới phát hiện, cô tới kì kinh nguyệt, nhất thời dở khóc dở cười."Bé con, kì kinh nguyệt hàng tháng của em em cũng không biết sao?"Trong nhà không có băng vệ sinh, Cao Đạm ra cửa hàng mua cho cô băng vệ sinh miên cùng đường đỏ, khi tính tiền không có chút lúng túng, dường như điều này hết sức bình khi về nhà dùng khăn bông thấm nước ấm lau sạch cho cô, giúp cô đóng băng vệ sinh đàng hoàng. Lại cho cô uống nước đường đỏ "Bé con, uống chút nước đường đỏ nào"Cô dựa vào ngực anh ừng ực ừng ực uống nước cô uống xong, Cao Đạm đặt chén rỗng ở một bên rồi cởi giày lên giường đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay to nóng hầm hập phủ lên bụng nhỏ của cô giúp cô làm ấm."Cô bé này cứ tham đồ lạnh đi" vừa lúc đi vứt rác anh đã thấy hai hộp kem trống không."Đừng mắng em, khó chịu" cô làm nũng vùi trong ngực anh, khoan khoái dễ chịu để mặc anh dùng bàn tay ấm áp mát xa bụng cô."Em thật là!" trong giọng anh tràn đầy bất lực, trên mặt lại là vẻ hạnh phúc.[1] nhị thập tứ hiếu "二十四孝"" là tác phẩm kể lại sự tích 24 tấm gương về sự hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn vào thời nhà Nguyên. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại ThúcAnh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Đánh giá từ 84 lượt Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc - Đang tiến hành - Thảo Nê MịGiới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn nàyMọi chuyện bắt đầu sau khi An Hân Phỉ hối hả trở về vì nhận được cuộc điện thoại của gia đình. Khi cô vừa về đến nhà, đập vào mặt cô là vô số những con người xa lạ đang vây lại thành một đám đông trước cửa nhà mình mà cãi nhau vô cùng hung hăng, tạo nên một cảnh tượng ầm ĩ. Hân Phỉ chỉ có thể vào nhà bằng cách men theo lối cửa nhỏ ở mặt sau biệt thự để tránh đám người hung hãn kia."Ba, mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?" Căn nhà vốn đầy những món đồ giá trị giờ đây trống rỗng khiến cô không khỏi ngạc nhiên hỏi han cha mẹ. Đáp lại cô chỉ là cái chau mày của cha cùng tiếng khóc lóc thê lương của mẹ."Rốt cuộc là thế nào đây ạ?" Chuyện gì đã xảy ra khiến cô chỉ sau một tháng rời nhà làm việc mà khi về đã phải đối mặt với cảnh tượng này? Mẹ cô chỉ buông ra tiểu nữ nhi trong lòng mình, sau đó nhìn cô bằng khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, nói rằng công ty của ba cô đã phá cố bất ngờ xảy ra khiến cả bản thân cô lẫn gia đình đều không kịp trở tay, An Hân Phỉ chỉ còn một cách duy nhất để cứu lấy bọn họ - cô buộc phải kết hôn và sinh cho Viện trưởng của bệnh viện Nhân An một đứa con. Kể từ giờ phút giao bản thân mình cho người đàn ông đó, cô dần dần cho hắn ta không những thể xác mà còn là chính tinh thần của mình.
Tóm tắt truyện Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc - Đang tiến hành - Thảo Nê Mị Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này Mọi chuyện bắt đầu sau khi An Hân Phỉ hối hả trở về vì nhận được cuộc điện thoại của gia đình Khi cô vừa về đến nhà, đập vào mặt cô là vô số những con người xa lạ đang vây lại thành một đám đông trước cửa nhà mình mà cãi nhau vô cùng hung hăng, tạo nên một cảnh tượng ầm ĩ Hân Phỉ chỉ có thể vào nhà bằng cách men theo lối cửa nhỏ ở mặt sau biệt thự để tránh đám người hung hãn kia "Ba, mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?" Căn nhà vốn đầy những món đồ giá trị giờ đây trống rỗng khiến cô không khỏi ngạc nhiên hỏi han cha mẹ Đáp lại cô chỉ là cái chau mày của cha cùng tiếng khóc lóc thê lương của mẹ "Rốt cuộc là thế nào đây ạ?" Chuyện gì đã xảy ra khiến cô chỉ sau một tháng rời nhà làm việc mà khi về đã phải đối mặt với cảnh tượng này? Mẹ cô chỉ buông ra tiểu nữ nhi trong lòng mình, sau đó nhìn cô bằng khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, nói rằng công ty của ba cô đã phá sản Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cả bản thân cô lẫn gia đình đều không kịp trở tay, An Hân Phỉ chỉ còn một cách duy nhất để cứu lấy bọn họ - cô buộc phải kết hôn và sinh cho Viện trưởng của bệnh viện Nhân An một đứa con Kể từ giờ phút giao bản thân mình cho người đàn ông đó, cô dần dần cho hắn ta không những thể xác mà còn là chính tinh thần của mình
Cao Đạm ở viện vừa mới họp xong cùng các cán bộ cấp dưới, trở lại văn phòng liền nhận được điện thoại của mẹ Cao."Mẹ?""Vừa mới họp xong""Được, ngày mai con về" anh lại nghĩ nghĩ "Con đưa một người về"Mẹ Cao ở đầu dây bên kia lại nói gì đó, giọng anh lộ ra vẻ cười "Đúng vậy, mang con dâu về cho ngài"Cúp máy, Cao Đạm ngồi trên ghế dựa, đập tay lên mặt bàn gỗ, không biết nghĩ ngợi cái tối về nhà, vợ nhỏ đặc biệt trở nên thương người, bốn món mặn một món canh cùng cơm chín trắng dẻo đã được bày trên bàn cơm, quần áo mặc ở nhà ấm áp dễ chịu đã phơi dưới nắng nay được gấp gọn gàng, đặt chỉnh tề trên giường lớn. Cao Đạm nhướng mày, uây, cô bé này có ý tứ gì đây."Thay quần áo rồi ra ăn cơm đi nha" âm thanh dịu dàng của bà xã từ phòng bếp vọng ra."Làm liền đây" anh thay quần áo ở nhà, rửa sạch tay, đến phòng ăn ngồi Hân Phỉ cởi tạp dề, ngồi xuống gắp cho anh một khối xương sườn "Nếm thử xem hương vị như thế nào?"Anh cắn vào trong miệng, vẻ mặt nghiêm túc, điệu bộ nhai nuốt cẩn thận giống như nhà phê bình ẩm thực, trong lòng cười trộm nhìn dáng vẻ hồi hộp của chị xã ngồi đối diện, cuối cùng mặt giãn ra, cười, gật gật đầu "Ăn ngon lắm"An Hân Phỉ cười cười, cầm đũa ăn cơm."Ngày mai chúng ta về nhà đi" đang ăn, Cao Đạm bất thình lình nói một câu không đầu không đuôi."Cái gì?""Mẹ anh muốn gặp em""!"An Hân Phỉ cuối cùng có chút căng thẳng, cơm cũng ăn không vô nữa."Con dâu xấu thì cũng phải gặp bố mẹ chồng a, huống chi là phu nhân Cao xinh đẹp như hoa thế kia" anh nói đùa, lại thấy vẻ mặt cô sợ hãi kinh hoảng liền đặt chén đũa xuống, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô "Đừng sợ, mẹ anh là một người dịu dàng hòa nhã, bà thấy em, nhất định sẽ thích"Ăn xong cơm tối, Cao Đạm tự giác nhận việc thu dọn rửa bát, anh vẫn không quên chỗ đó của cô còn đang có ""tình trạng đặc biệt"" xong, ông chồng tốt ""nhị thập tứ hiếu"" - ngài Cao lại săn sóc nấu nước đường đỏ cho phu nhân Cao."Bụng còn đau không?""Còn một chút" An Hân Phỉ bĩu môi mang theo chút tủi bóp bóp cái mũi nhỏ của cô, để cô dựa vào trong ngực mình, bàn tay to nóng hầm hập dò vào vạt áo cô phủ lên bụng nhỏ "Về sau không được ăn nhiều đồ lạnh""Dạ, biết rồi"Vòng ôm của người đàn ông mang theo cảm giác an toàn, trong bầu không khí này An Hân Phỉ liền chậm rãi ngủ say, cuối cùng vẫn là anh thay áo ngủ cho cô rồi bế cô lên hôm sau, trước khi về nhà hai người ghé qua trung tâm thương mại, tuy rằng ba Cao mẹ Cao cái gì cũng không thiếu, nhưng đưa con dâu mới về nhà thì vẫn phải ra dáng Đạm đỗ xe trong gara dưới mặt đất, hai người ngồi thang máy đi lên tầng thương thang máy, anh đột ngột dừng bước chân, An Hân Phỉ khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh cong một bên cánh tay, hướng phía cô hất hất đầu, dường như muốn nói, còn không mau lại đây khoác tay ông cô đỏ hồng, thuận theo khoác lên, đúng một bộ dáng vợ nhỏ đáng Đạm vừa lòng, kiêu ngạo, bước nhanh cùng bà xã đi dạo phố."Mua cái gì đây?" cô hoàn toàn không có manh mối nhìn hàng xa xỉ phẩm rực rỡ muôn màu xa hoa, ba Cao mẹ Cao yêu thích cái gì cô hoàn toàn không vỗ vỗ tay cô "Yên tâm, cứ giao cho anh"Cao Đạm dẫn An Hân Phỉ vào một cửa hàng toàn là ống tẩu cổ, giải thích nói "Ba anh ngoài cầm dao giải phẫu mở sọ nghiên cứu não người, thích nhất chính là sưu tầm tẩu thuốc ở khắp nơi trên thế giới "Cô gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, ánh mắt bị hấp dẫn bởi đủ loại kiểu dáng tẩu thuốc trên quầy triển lãm, đáp ứng không đã gọi điện trước cho chủ cửa hàng, báo tên, kiểm tra hàng rồi cẩn thận gói lại "Đi thôi""Ơ, đã mua xong rồi?""Ừ" Cao Đạm giơ túi quà tặng khỏi cửa hàng đồ cổ, hai người lại tới khu chuyên bán nữ trang, một cửa tiệm chuyên may sườn xám."Mẹ anh sinh ra trong thư hương thế gia, khi còn trẻ thứ yêu nhất chính là sườn xám, đương nhiên, bà bây giờ vẫn thích, bình thường cũng sẽ mặc ra ngoài đi chơi tụ tập cùng chị em""Anh mang theo cô xuyên qua không gian đủ kiểu dáng sườn xám "Đây, thử xem cái này""Em á?""Đúng vậy, con dâu thử giúp mẹ chồng xem sao""Thưa cô, phòng thử đồ ở bên này" cô nhân viên bán hàng rất là nhiệt Hân Phỉ không còn cách nào khác, đành phải đi lát sau, cô mặc bộ cổ phục sườn xám làm từ vải tơ nhung [1] thêu hoa do anh chọn, thiết kế tà váy xẻ cao làm đôi chân dài của cô lộ ra, khuy đóng cổ áo đứng tinh xảo, vạt áo may chéo làm bộ ngực đầy đặn của cô càng thêm cao ngất ngạo Đạm không khỏi nuốt nuốt nước miếng, thầm than, quả nhiên sườn xám là trang phục duy nhất có thể hiện ra dáng người của phụ nữ."Trông thế nào vậy?""Khụ, rất... Rất đẹp...""Theo kích cỡ của cô ấy làm một bộ""Cao Đạm?" Không phải, mua cho mẹ Cao sao?Anh thần bí cười cười ghé vào bên tai cô nói "Chẳng lẽ em không muốn mặc sườn xám làm một lần sao?""......" Lưu manh! An Hân Phỉ đỏ mặt đẩy anh Đạm bật cười, chọn một bộ sườn xám màu mận chín thêu hoa chìm mua cho mẹ Cao, hơn nữa để lại kích cỡ của bà cùng địa chỉ gửi qua bưu điện, quét thẻ thanh toán xong liền lôi cô vợ nhỏ đang không cảm thấy tự nhiên ra lại mua cho em gái anh sản phẩm mới của nhãn hiệu đá quý con bé thích nhất, đã quên không kể, anh có một cô em gái, hai người cách nhau mười hai tuổi, là sản phẩm tránh thai thất bại của mẹ Cao. Cô em của anh là một thanh niên luôn làm người khác lo lắng, tuổi còn trẻ đã thành một bà mẹ chưa cưới đã có con, anh mua thêm robot đồ chơi cho cháu ngoại trai nhỏ, hành trình mua sắm của hai người đến đây tuyên bố kết người đi dạo mệt mỏi giờ ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài, An Hân Phỉ hỏi anh có muốn ăn kem hay Đạm kinh ngạc "Còn ăn cái thứ kia à?""Muốn ăn!" bạn nhỏ rất là kiên giơ tay đầu hàng "Ăn cái gì, anh đi mua?""Không cần, em tự đi, anh ăn không?"Anh lắc đầu "Em ăn đi"Chỉ lát sau, cô trở lại, giơ kem ốc quế tạo hình đáng yêu."Ăn ngon không?"""Có chớ, anh nếm thử xem..." An Hân Phỉ đưa kem ra trước mặt anh, không chờ cô nói xong, Cao Đạm liền cúi người hôn lên môi cô. Miêu tả dấu son môi, nhấm nháp kem thơm ngọt trong miệng liền như vậy ngốc nghếch giương to mắt ngó kem ốc quế."Xác thật không tồi" nhận xét, còn cực kỳ sắc tình liếm liếm khóe cô thiếu nữ họ An căng trướng đến đỏ bừng, cô còn chưa từng hôn ai ở nơi công cộng đông người đâu đấy, xấu hổ muốn chết đi được, tên đầu sỏ gây tội ngồi trước mặt này vẫn còn cười hì hì, hừ, cô nhét kem vào trong tay anh, thở phì phì chạy đi."Bé con đáng yêu, da mặt còn mỏng quá" anh Cao một tay cầm kem ốc quế một tay xách theo túi mua sắm, đi thang máy xuống bãi đỗ xe tìm bãi đỗ xe, An Hân Phỉ dựa trên nắp xe, màu đỏ ửng trên mặt còn chưa biến Đạm đem túi lớn túi nhỏ cất vào cốp xe "Bé con, em giận rồi à?""Hừ""Phu nhân Cao, phu nhân Cao thân yêu, phu nhân Cao xinh đẹp, đừng tức giận được không?" anh còn dùng vẻ mặt nịnh nọt hai tay dâng kem lên, cô phì cười ra tiếng, cô cũng không có thật sự tức giận, chỉ là nhất thời cảm thấy ngượng Hân Phỉ nhận lại kem trong nháy mắt, Cao Đạm ôm cô vào trong lồng ngực, cằm cọ lên đỉnh đầu cô "Tin tưởng anh, anh chỉ là không kìm được lòng"Hai người ngồi vào trong xe, chia sẻ một que kem, cả hai đều có phần, Cao Đạm tỏ vẻ anh thực vừa lòng.[1] Vải tơ nhung hay còn gọi là lụa Hàn Quốc, lụa Hàn, là loại vải có chất liệu mềm, mịn, độ co giãn cao, đứng áo, tạo sự thoải mái và sự uyển chuyển cho người mặc. Vải này được dệt theo công nghệ Hàn Quốc, ngoài sợi tơ tự nhiên, có kết hợp thêm sợi co giãn, thế nên có độ co giãn cao đó.